ELEANOR & PARK
(NON-SPOIL)
Tác giả: Rainbow Rowell
Dịch giả: Ngô Hà Thu
Năm xuất bản: 2014 (2012 ở Mỹ)
Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ
Công ty phát hành: Phụ Nữ
Số trang: 467
Genre: Fiction, Young Adult, Romance, Contemporary
Rating: 4/5
Xem cách mình cho rating tại đây để dễ hình dung hơn nhé!
Recommend quyển này cho bạn nào đang cần tiêm một liều ngọt ngào vào máu nhé!! 😆
Eleanor & Park là một câu truyện về mối tình đầu tuổi teen rất chân thật, ngọt ngào, đáng yêu, trong trẻo, không gượng ép, không sống sượng. Buồn nhưng đẹp, ngọt ngào nhưng đắng, đôi lúc tạo cảm giác lo sợ nhưng ngay sau đó lại được vỗ về bởi sự bình yên.
Tóm tắt:
Truyện được viết ở bối cảnh năm 1986, Eleanor mới chuyển đến Omaha (Mỹ) vì mẹ cô tái hôn, trong một lần đi xe bus đến trường, cô khá chật vật để tìm kiếm chỗ ngồi vì vẻ ngoài kỳ dị của mình, và Park là người duy nhất chịu chia sẻ chỗ ngồi với Eleanor, mặc dù khi đó cậu đã nổi giận với cô. Theo thời gian, truyện tranh và âm nhạc đã kết nối 2 đứa trẻ cô độc 16 tuổi tưởng chừng như đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau ấy lại với nhau. Từ khoảng cách 14cm trên xe bus, dần dần chúng nắm tay nhau, chúng trông ngóng nhau, chúng ôm nhau, chúng hôn nhau,…
“Chào”, nó nói, đẩy mạnh cậu bằng cả hai tay.
Cậu bật cười và lùi lại. “Ai đây?”
“Bạn gái cậu”, nó nói. “Cứ hỏi mọi người mà xem”.
“Không… bạn gái tớ buồn bã, im lặng và khiến tớ mất ngủ cả đêm vì lo lắng kìa.”
Một điểm mình thấy thú vị là xây dựng nhân vật có cá tính rất riêng, tạo hình mới lạ.
Một Park gầy gò, mang nửa dòng máu châu Á. Cậu dễ thương, dịu dàng, ấm áp. Mình thật sự thích cách Park trấn an Eleanor, mình thích cách Park khích lệ cô.
Một Eleanor mũm mĩm, tóc xoăn đỏ với khuôn mặt đầy tàn nhan. Cô đáng yêu, độc đáo, tốt tính, cô luôn khiến người khác phải chú ý vì gu thời trang kỳ lạ của mình, nhưng phía sau đó là cả một câu chuyện xót lòng.
Nguồn ảnh: Artist Simini Blocker (https://www.behance.net/gallery/9709003/Eleanor-Park)
“Ngay khi cậu nói câu đó, cô nhoẻn miệng cười. Và khi Eleanor cười, có thứ gì đó trong cậu vỡ vụ.
Luôn luôn là thế.”
Điều làm mình ấn tượng nhất là cách miêu tả cảm xúc hay và “đẹp” của Rainbow Rowell, nó khiến mình phải làm dấu trang liên tục.
“Cầm tay Eleanor giống như cầm trong tay một con bướm. Hoặc một nhịp đập. Giống như cầm một thứ gì đó hoàn chỉnh, một sinh thể.” [“Holding her hand was like holding a butterfly, or a heartbeat. Like holding something complete, completely alive.”]
“Tớ chỉ muốn đập vỡ bài hát đó ra thành từng mảnh”, con bé nói, “và yêu tất cả chúng tới chết luôn.”
“Và trước khi con bé kịp hoàn hồn, tim nó đã vỡ vụn vì cậu. Giống như chẳng có gì tốt đẹp hơn để vì thế mà tan vỡ.”
Quyển sách được viết ở ngôi thứ ba, xen kẻ nhau giữa góc nhìn của Park và Eleanor nên mình dễ dàng thấy rõ tâm lí và suy nghĩ của nhân vật. Giọng văn phóng khoáng. Hầu như trang nào cũng có chú thích vì tác giả dùng nhiều từ riêng về âm nhạc, nhân vật phim, từ lóng thịnh hành ở thời đó. Bạn nên đọc chú thích để hiểu rõ lời thoại của nhân vật, nhưng vì quá nhiều nên đồng thời cũng gây cản trở mạch truyện, phải nói là rất nhiều ca sĩ, nhóm nhạc được nhắc đến. Tác giả cũng có lồng ghép vào vài vấn đề như phân biệt chủng tộc, bạo lực gia đình, quấy rối trẻ em,… Nên quyển truyện cũng góp phần giúp bạn thấy thêm về xã hội và văn hoá Mỹ trong bối cảnh bấy giờ, 198x.
Kết chuyện vừa buồn lại không buồn, mình không rõ, cái cảm giác này là gì nữa. Tác giả đã không cho một câu trả lời rõ ràng, mình nghĩ cái kết của nó phụ thuộc vào bạn muốn nó như thế nào. Có thể ngọt ngào và khiến bạn nhẹ tênh, hoặc có thể rất buồn… Mình chỉ biết là, mình muốn nó tiếp diễn. Nếu Rainbow Rowell ra phần sau, mình nhất định sẽ mua, vì mình thật sự yêu Eleanor & Park.
“Không có gì là xấu hổ với Park.
Không có gì là bẩn thỉu.
Bởi Park là mặt trời, và đó là cách tốt nhất con bé có thể nghĩ được để giải thích.”
Bản dịch ổn và vẫn giữ được nét dễ thương của nhân vật, các từ chửi rủa đều được dịch giảm mức độ, nhưng mình vẫn highly recommend bạn đọc bản tiếng anh nhé!
Đây là quyển sách đầu tiên của Rainbow Rowell mình đọc, và sau khi kết thúc Eleanor & Park mình quyết định sẽ tìm đọc thêm Fangirl nữa. 😀
“Eleanor nói đúng. Cô chưa bao giờ trông đáng yêu. Cô trông giống như nghệ thuật, và nghệ thuật thì không cần phải trong đáng yêu; nghệ thuật là thứ khiến bạn cảm nhận.”
[“She never looked nice. She looked like art, and art wasn’t supposed to look nice; it was supposed to make you feel something.”]